Hải Bánh: "Tôi đi là đi hơn 20 năm, mất mẹ luôn, không kịp về"

Ngày có được tin cậy u mất mặt nhập trại nhốt, Nguyễn Tuấn Hải (tức Hải Bánh, SN 1967) xé tờ lịch tích lại đến tới tận giờ đây. Trên mặt mày sau tờ lịch, Hải Bánh ghi loại chữ: "Con ăn năn lắm u ơi! Mẹ hãy bỏ qua mang đến con cái bất hiếu. Con thương u lắm u ơi…".

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 1

Tô Lan Hương: Tôi vẫn ghi nhớ cuộc gặp gỡ thứ nhất của tất cả chúng ta 11 năm trước đó, Lúc tôi vẫn còn đó là phóng viên báo chí thường xuyên ghi chép ký sự trại nhốt, còn anh thì thụ án tù cộng đồng thân mật ở Z30A (trại nhốt Xuân Lộc - Đồng Nai). Anh là kẻ thứ nhất tái ngộ nhập số hàng ngàn tù hãm tôi tiếp tục phỏng vấn trong thời hạn cơ. Ngày thời điểm hôm nay tất cả chúng ta lại ngồi cùng nhau, thú thiệt, tôi sung sướng vì như thế cả tư thế lộn toàn cảnh của cuộc chuyện trò này tiếp tục không giống trọn vẹn 11 năm về trước…

Bạn đang xem: Hải Bánh: "Tôi đi là đi hơn 20 năm, mất mẹ luôn, không kịp về"

Hải Bánh: Năm cơ gặp gỡ chị, tôi là một trong thế giới không giống đối với giờ đây. Khi cơ tôi mất mặt quyền công dân, thời điểm hôm nay tôi tiếp tục đem quyền cơ. Ngày gặp gỡ chị 11 năm trước đó, tôi khoác cái áo tù kẻ sọc đen và trắng. Hôm ni, tôi ngồi trước chị, vẫn khoác một cái áo sọc kẻ sọc, tuy nhiên không thể là áo tù nữa. Tôi tiếp tục là kẻ tự tại.

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 3

Tô Lan Hương: Ngày thứ nhất bước đi nhập trại nhốt Z30A anh là một trong trong mỗi quấn giang hồ nước nổi tiếng đem tương quan cho tới vụ án rất có thể sẽ là phổ biến nhất nước ta thế kỷ trăng tròn. Lúc cơ, anh nghĩ về gì về sau này của mình?

Hải Bánh:  Trước Lúc về Z30A, tôi ở  trại tạm thời nhốt của Công an Tiền Giang. Ngày anh Năm Cam bị thể hiện pháp ngôi trường, tôi được những cán cỗ công an mang đến lên đường nằm trong nhằm dìu anh Năm một phần đường cuối. Khi cơ, Trung tướng mạo Nguyễn Việt Thành đem trình bày với tôi: "Trong lịch sử dân tộc tội phạm nước ta, chưa xuất hiện ai được fake đồng bọn rời khỏi pháp ngôi trường, tận mắt chứng kiến đồng bọn đền rồng tội như chú cả. Chú sinh sống thì chú nên sử dụng chủ yếu cuộc sống bản thân nhằm thực hiện bài học kinh nghiệm mang đến trẻ tuổi, nhằm trẻ tuổi coi nhập sự thay cho thay đổi của chú ý nhưng mà trở nên người tốt".

Trùm giang hồ nước Hải Bánh rơi nước đôi mắt Lúc ghi nhớ về u và hai mươi năm nhập tù (Video: Phạm Tiến - Minh Hoàng).

Tôi ghi nhớ như in những câu nói. cơ. Nhớ cả loại cảm xúc Lúc tôi tận mắt chứng kiến đồng minh tôi vừa vài ba phút trước còn bao bọc lấy bản thân, vài ba phút sau tiếp tục trở nên quái rồi.  Tôi chợt thấy cuộc sống đời thường của tôi quý giá chỉ vượt lên trước. Vì người tớ nên bị tiêu diệt, còn tôi thì được sinh sống. Dù là án cộng đồng thân mật, tuy nhiên cần thiết là tôi vẫn còn đó được sinh sống.

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 5

Khi ghi chép thư về mái ấm mang đến phụ nữ, tôi trình bày với con: "Chỉ cần thiết tía còn sinh sống, thì cho dù là tía đem tù trong cả đời ở loại góc cơ thì vẫn còn đó tía ở đấy, nhằm khi con cái kêu "bố ơi", thì tía vẫn còn đó ở loại góc cơ. Còn nếu như tía bị xử phun rồi, thì dù là kêu gào thế nào thì cũng tiếp tục không thể tía nữa. Nên còn sinh sống mới mẻ là vấn đề cần thiết...".

Nên ngày phi vào trại nhốt Z30A, tôi ko dám nghĩ về cho tới ngày về bộp chộp, vì như thế rủi ro khủng hoảng trong mỗi năm tù tội nhiều năm đằng đẵng như vậy là vô nằm trong rộng lớn. Tôi chỉ nghĩ về cho tới độc nhất việc đó: Tôi nên sống!

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 7

Tô Lan Hương: Có nên vì như thế khát khao được sinh sống nhưng mà anh tiếp tục chào bán đứng Năm Cam nhằm thay đổi bạn dạng án kể từ xử tử xuống cộng đồng thân mật như người tớ vọng gác đại?

Hải Bánh: Bao năm trải qua không ít mái ấm báo tiếp tục căn vặn tôi câu này. Tôi chỉ vấn đáp rằng, anh Năm Cam đó là người tiếp tục ghi chép thư tố giác tôi. Khi công ty chúng tôi rời khỏi tòa, mái ấm tọa căn vặn anh Năm Cam:

- Sao bị cáo cáo giác Hải Bánh Lúc bị cáo đó là tình nhân cầu Hải Bánh đi làm việc việc đó?

Anh Năm Cam trả lời:

- Bị cáo cáo giác Hải Bánh nhằm nếu như sau này còn có bị tóm gọn, bị cáo cũng đều có công tố giác tội phạm.

Chuyện là thế, tuy nhiên chẳng hiểu sao nhưng mà người tớ cứ vô tình gạt bỏ cụ thể ấy.

Nguyên tắc sinh sống của tôi là, nếu như người tớ ko phản bội tôi thì tôi ko phản bội bọn họ. Nhưng nếu như người tớ xấu xa với tôi, tôi cũng ko quan ngại xấu xa lại với bọn họ.

Tôi ghi nhớ, nhập phiên tòa xét xử cơ, quan toà Bùi Hoàng Danh còn trình bày với anh Năm Cam:

- Bị cáo sử dụng Dung Hà nhằm thịt Lâm chín ngón, kết thúc bị cáo lại sử dụng Hải Bánh thịt hoảng hốt Dung Hà, rồi lên công an cáo giác nhằm bắt Hải Bánh, tính rằng rất có thể quét dọn tinh khiết những người dân rất có thể đem nguy cơ tiềm ẩn rình rập đe dọa quyền lực tối cao của bị cáo.

Anh Năm Cam khôn ngoan vượt lên trước lên đường, tuy nhiên tính già cả và lại hóa non, nên ở đầu cuối từng sự trở nên rời khỏi như vậy. Chứ Lúc cơ tôi đâu nghĩ về bản thân sẽ tiến hành sinh sống. Tôi rời khỏi tòa vẫn nhận tội thay cho Trường Xoăn,Hưng Phi Nhon.

Tôi khai với tòa: "Bị cáo mệnh lệnh mang đến Trường Xoăn và Hưng Phi Nhon phun Dung Hà, nếu như không xẩy ra cáo tiếp tục phun Trường Xoăn và Hưng Phi Nhon". Nhưng lúc ấy, cả nhị người em của tôi cũng đều nhận tội về phần mình. Những người nhập giới giang hồ nước như công ty chúng tôi đáng ra nên thế, đem nghịch tặc đem chịu đựng. Chỉ đem 1 mình anh Năm Cam là chối tội và sụp đổ tội mang đến những người dân khác…

Tô Lan Hương: Nếu là vậy thì ngày fake Năm Cam rời khỏi pháp ngôi trường, đem thời gian trình bày cùng nhau câu nói. cuối, anh đem oán thù trách móc Năm Cam?

Hải Bánh: Tôi ghi nhớ chuyến xe cộ tử tù năm cơ đem tôi, đem anh Năm Cam và anh Lai Em. Anh Lai Em ngồi cạnh tôi, còn anh Năm Cam ngồi trước mặt mày. Trên lối rời khỏi pháp ngôi trường, anh Năm Cam trước đôi mắt tôi chỉ là một trong ông già cả tóc bạc Trắng, tay cặp chặt thân mật nhị gối, ngước đôi mắt lên coi thùng xe cộ, ko phải còn bóng hình một ông quấn.

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 9

Cả chuyến du ngoạn cơ, anh Năm Cam chỉ trình bày 1 câu duy nhất: "Hải Bánh, anh sai rồi. Chú mang đến anh van nài lỗi"… rồi cứ thế lạng lẽ.

Tôi ôm anh Năm Cam, ko trình bày gì cả. Lúc cơ, từng xích míc trước cơ thân mật công ty chúng tôi tan trở thành.

Tô Lan Hương: Khi tiễn đưa những tòng phạm nằm trong vụ án rời khỏi pháp ngôi trường, anh nghĩ về gì về việc sống?

Hải Bánh: Chị sẽ không còn khi nào nắm rõ thể trạng của những người dân như công ty chúng tôi khi cơ. Và tôi đoán thể trạng anh Năm cũng vậy: rỗng tuếch trống rỗng tâm trí, như người mất mặt hồn, thân mật thể tôi cứ như ko thuộc sở hữu tôi nữa. lõi bạn bè tôi chỉ chút nữa thôi tiếp tục rời khỏi ngôi trường phun, tôi mới mẻ hiểu cuộc sống thiệt mỏng mảnh. Người chỉ vừa phải mới mẻ rỉ tai phía trên nhưng mà vài ba phút sau tiếp tục trở nên quái rồi.

Tôi nhìn thấy còn sinh sống, còn được thay đổi, còn được khổ cực, thì còn là một sung sướng sướng. Tôi yêu thương cuộc sống đời thường này rộng lớn khi nào không còn nhập giây phút đấy.

Khi tôi nhập trại nhốt với án tù cộng đồng thân mật, vì như thế yêu thương cuộc sống đời thường nên tôi ko nghĩ về cho tới ngày về. Bởi nếu như nghĩ về cho tới ngày về thì tiếp tục bị tiêu diệt. Tôi gật đầu kể từ ni trại nhốt này là mái ấm tôi, kể từ ni tôi tiếp tục không thể ăn mặc quần áo rất đẹp, tiếp tục không tồn tại phở ngon nhằm ăn. Cuộc sinh sống của tôi là ở phía trên, nhập 4 bức tường chắn quần thể mái ấm tù này, và tôi nên đống ý với thời điểm hiện tại, gật đầu thực bên trên. Có thế thì mới có thể sinh sống được qua chuyện ngần ấy năm tù.

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 11
Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 13

Tô Lan Hương: Tôi gặp gỡ anh trong mỗi năm thâm tối nhất của đời anh. Đến giờ, tôi vẫn ko tưởng tượng anh rời khỏi sao trước lúc nhập tù?

Hải Bánh: Bấy giờ tôi quí ăn diện rất đẹp, bài bạc, trai gái. Lúc cơ cuộc sống đời thường của tôi là ở vũ ngôi trường. 20h là lên vũ ngôi trường ở cho tới 3h bữa sau, tiếp sau đó về hotel ngủ, sát bên ko khi nào thiếu thốn thanh nữ. Tôi quí nghịch tặc sản phẩm hiệu, quí khoác rất đẹp. Mẹ tôi kể, kể từ Lúc tôi còn bé bỏng, tôi tiếp tục đem sở trường đứng trước gương nhắm nhía, chải chuốt cả giờ đồng hồ thời trang. Nên tiếp tục đem thời, chuyện sành khoác, quí nghịch tặc đồ hiệu cao cấp như thể toan danh của tôi.

Tôi đem phụ huynh, đem 9 anh bà bầu và 1 cô phụ nữ. Tôi vẫn hồi hộp mang đến phụ huynh, hồi hộp mang đến con cháu không hề thiếu và tôi yêu thương con cái bản thân vô nằm trong. Chỉ đem điều tôi có lẽ rằng ko nên ông tía chất lượng theo đuổi chuẩn chỉnh mực thông thường. Cả phụ huynh tôi lộn con cái tôi đều không hề thiếu gì, bọn họ quí gì tôi cũng thỏa mãn nhu cầu, tuy nhiên bảo tôi trong nhà thông thường xuyên thì tôi ko thực hiện được. Tôi mang đến mái ấm gia đình tôi toàn bộ tất cả vật hóa học, chỉ ko mang đến bọn họ thời hạn của tôi.

Nhưng đến thời điểm nhập vào tù, tôi biết thế này là thèm khát mái ấm gia đình, thì lại ko được ở nằm trong mái ấm gia đình nữa...

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 15

Gia đình tôi cay đắng vì như thế tôi nhiều lắm!

Tôi ghi nhớ, sau khoản thời gian vụ án Dung Hà xẩy ra, tôi về mái ấm nhiều hơn nữa, vì như thế linh giác thời hạn bản thân ở cạnh mái ấm gia đình không thể nhiều nữa. Lúc cơ tôi nghĩ về hoặc là tôi mất mặt mạng vì như thế đàn em Dung Hà trả thù địch, hoặc tôi bị tóm gọn cũng có khả năng sẽ bị xử tử. Tôi tự nhiên thèm về nhà tại sát phụ huynh, thèm ở sát phụ nữ. Có nhiều bạn bè xã hội khuyên răn tôi trốn lên đường quốc tế, tuy nhiên tôi ko trốn. Vì cứ nghĩ rằng đem trốn được lên đường nữa, thì tôi cũng tiếp tục nên lên đường mãi, ko khi nào đem thời cơ trở lại. Mẹ tôi thì già cả rồi, tía thì buốt ở mái ấm, tôi lên đường ko đành!

Tết năm 1999- 2000, mái ấm tôi không tồn tại Tết. Chúng tôi ko nấu nướng bánh chưng, ko thực hiện cỗ, ko mua sắm các loại bánh kẹo. Cha tôi, u tôi, tôi và phụ nữ người nào cũng lạng lẽ ngồi ăn cơm trắng. Dù tôi ko hề trình bày gì, tuy nhiên tôi biết phụ thân u bản thân cảm biến được. Họ buồn cay đắng nhập lạng lẽ.

Ngày cơ, đàn em Dung Hà bảo tôi:

- Hải Bánh, mi nên phụ trách về vụ này.

Tôi nói:

- Tao phụ trách. Nhà tao ở 21 Thủ Khoa Huân bọn chúng mi cứ đến.

Lúc cơ con cái tôi và u tôi nhập TP.Hồ Chí Minh nghịch tặc. Con đầy tớ đi dạo Thảo Cầm viên, nhưng mà tôi lại ko thể kể từ chối con cái được. Nên Lúc mang đến con cái lên xe cộ, tôi ngồi phí a đằng sau, ôm chặt con cái, chở che con cái tôi trong tâm địa bản thân rồi fake con cái lên đường, chỉ hoảng hốt chẳng may con cái tôi có khả năng sẽ bị phun. Tôi cũng không đủ can đảm vậy súng nhập người, mặc dù này đó là thói quen thuộc của tôi lúc ấy. Nếu chẳng may tôi bị công an bắt đúng vào lúc cơ, tôi không thích nhằm lại hình hình ảnh về người phụ thân như vậy nhập đôi mắt con cái bản thân.

Tô Lan Hương: Nếu hiểu rằng Lúc tạo ra một vụ án như vậy, chờ đón anh phía đằng trước không tồn tại gì chất lượng đẹp: rất có thể là trong thời hạn mon tù tội đằng đẵng, rất có thể là án xử tử, hoặc là bị trả thù địch, hoặc loại bỏ biệt xứ, vậy thì vì sao anh vẫn thao tác làm việc đó?

Hải Bánh: Đấy là một trong thời ngông cuồng của tôi, này đó là tôi của trong thời hạn cơ.

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 17

Tô Lan Hương: Anh vừa phải kể với tôi về trong thời hạn mon tuổi hạc trẻ em của tôi, vậy còn Hải Bánh sau khoản thời gian bước đi nhập trại nhốt Z30A thì sao?

Hải Bánh: Tôi sinh sống tâm tư rộng lớn, thiên về mái ấm gia đình nhiều hơn nữa.

Ở nhập trại nhốt, tôi sinh sống vô cùng cô độc. Ban ngày tôi đa số tách biệt, chỉ xúc tiếp với 1-2 người, ko quí tụ luyện nhộn nhịp. Mà tôi ko cho tới khu vực ai thì cũng không có bất kì ai dám cho tới khu vực tôi. Tôi quí nốc trà, tuy nhiên cỗ tách nốc trà đem 6 loại chén, tôi loại bỏ 5 loại, chỉ tích lại 1 loại.

Tôi tụng kinh từ rất nhiều năm trước đó, kể từ khi còn ở nhập tù. Mà Lúc tiếp tục phát âm kinh Phật rồi thì tôi ko van nài cho chính mình nữa, chỉ van nài cho những người thân mật. Lúc ở Z30A, tôi ko oán thù hận ai cả, tôi chỉ trách móc tôi đã thử ai nhức, thực hiện ai khổ…

Tô Lan Hương: Khi tụng kinh niệm Phật và hồi ức về vượt lên trước khứ, anh nghĩ về bản thân nợ ai tối đa, đem lỗi với ai nhiều nhất?

Hải Bánh: Tôi nợ mái ấm gia đình bản thân, tôi đem lỗi với phụ huynh và phụ nữ bản thân. Tôi ko nghe câu nói. phụ huynh, ko quan tâm được mang đến con cái bản thân. Chứ bạn bè ngoài đời, tôi nghĩ về tôi không thể nợ ai nữa. Từ Lúc tôi lên trại Xuân Lộc, đa số bữa cơm trắng này tôi cũng vừa miệng cơm trắng vừa phải cho nước đôi mắt. Vì khi cơ tôi chính thức rộng lớn tuổi hạc rồi, chính thức nghĩ về về mái ấm gia đình nhiều hơn nữa. Bữa cơm trắng này ăn cơm trắng tôi cũng ghi nhớ mái ấm, vừa miệng cơm trắng vừa phải tủi thân mật vừa phải khóc.

Tôi ăn năn với phụ thân mình!

Khi tôi bị tóm gọn, tía tôi ko biết. Ông căn vặn tôi lên đường đâu thì chúng ta dối trá ông, bảo tôi ở TP.HCM. Khi vụ Năm Cam tràn ngập bên trên mặt mày báo, người rao báo đứng ở cửa ngõ mái ấm tôi rao to lớn chào bán báo, luôn luôn mồm nhắc thương hiệu Hải Bánh, khi cơ tía tôi mới mẻ biết.

Ngày tôi gặp gỡ ông ở phiên tòa xét xử ở đầu cuối nhưng mà tôi được tuyên xử tù cộng đồng thân mật, tôi hứa với tía "con chắc chắn tiếp tục trở về". Nhưng năm 2006, tía tôi lên đường, Lúc tôi còn chưa kịp triển khai lời hứa hẹn của mình…

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 19

Tôi ăn năn với phụ nữ mình! Năm tôi lên đường tù, phụ nữ tôi mới mẻ rộng lớn 10 tuổi hạc. Con gái trưởng thành và cứng cáp nhưng mà không tồn tại tôi sát bên. Ngoài yên ủi con cái rằng tía còn sinh sống ở một góc này cơ, tôi ko thực hiện được gì cả. Ngày con cái tôi cưới ck, tôi khóc trong cả. Tôi gọi năng lượng điện về mời mọc từng người bạn tri kỷ thiết lên đường ăn đám hỏi, cứ gọi một đợt là khóc một đợt, nức nở trình bày với các bạn tôi:

- Vân mái ấm tôi nó lên đường lấy ck rồi…

Bạn tôi lại an ủi:

- Quý khách hàng ko trong nhà, tớ tiếp tục coi Vân như con cái bản thân.

Càng nghĩ về, tôi càng ăn năn với u mình!

Mẹ tôi phổ biến thương con cái. Các anh chị rộng lớn đều tiếp tục đem mái ấm gia đình không còn, mái ấm tôi chỉ từ tôi và Long tròn trặn (em trai tôi) là nam nhi. Nhưng tôi và Long tròn trặn đều vượt lên trước nghịch tặc. Mà hễ nhị bạn bè tôi bị tóm gọn ở đâu thì chỉ ngày hôm trước bữa sau là tiếp tục thấy u tôi quang quẻ gánh lên thăm hỏi con cái.

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 21

Trước Lúc tôi bị thể hiện xét xử, u tôi van nài với cán cỗ công an:

- Các anh mang đến tôi ôm con cái tôi một đợt, trước lúc con cháu nó xử; mang đến tôi ôm con cháu một chiếc, vì như thế ko biết con cháu sinh sống bị tiêu diệt thế này...

 Rồi u tôi ôm tôi, cứ kêu Hải ơi, Hải ơi. Tôi cũng ôm u nhập lòng, mồm ngoài câu van nài lỗi trình bày liên tiếp thì ko biết trình bày gì nữa. Rồi bà nhét nhập tay tôi một chiếc khăn mùi hương xoa, bảo với tôi:

- Hải ơi, con cái vậy loại khăn này, mang đến đem tương đối của mẹ…

Xem thêm:

Khi ấy, u nghĩ về tôi chắc chắn có khả năng sẽ bị xử tử. Bà ko thể ở cạnh tôi, nên fake mang đến tôi loại khăn cơ nhằm tôi thấy luôn luôn đem bà mặt mày cạnh!

Trước Lúc bị tóm gọn, đợt ở đầu cuối tôi nhập TP.HCM, u tôi không thích tôi lên đường nên cứ mò mẫm cơ hội ngăn lại:

- Hải ơi, nghe câu nói. u, vứt vứt không còn lên đường, về phía trên ở với u. Nhà ko cần thiết gia sản con cái. Về phía trên với u, chớ lên đường nữa.

Nhưng hôm cơ tôi trình bày với mẹ:

- Con lên đường một ngày thôi rồi con cái rời khỏi.

Nhưng tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về…

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 22

Tô Lan Hương: Cha u anh đều mất mặt Lúc anh ở nhập trại nhốt Z30A. Những nỗi nhức lớn số 1 đời người ấy, anh tiếp tục trải qua chuyện như vậy nào?

Hải Bánh: Tôi ko biết sử dụng kể từ này nhằm mô tả nỗi nhức ấy.

Ngày tía tôi bị tiêu diệt, tôi thấy không cha mẹ một chút ít. Nhưng u mất mặt thì tôi mới mẻ hiểu thực sự không cha mẹ tức là gì.

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 24

Hai tấm hình vẽ chân dung phụ thân u được Hải Bánh gửi về kể từ nhập trại nhốt Z30A

Mẹ tôi mất mặt giờ chiều thì sáng sau, khi xuất hiện chống nhốt, một cán cỗ lên đường sau sống lưng tôi bảo nhỏ nhập tai tôi:

- Hải Bánh ơi, u anh mất mặt rồi…

Thế là tôi ngay thức thì rời khỏi góc riêng rẽ của tôi. Tôi là tù hãm chịu đựng sự quản thúc đặc trưng, đêm hôm ngủ nhập chống nhốt với những tù hãm không giống, buổi ngày sẽ không còn được thoát khỏi công trại lên đường làm việc. Trại Z30A cung cấp mang đến tôi một khu đất nền rộng lớn chừng vài ba chục mét vuông, tôi thực hiện một chiếc mái ấm lá phía trên khu đất nền cơ, cứ buổi ngày ở cơ vẽ giành, chạm trổ, tách tỉa hoa lá cây cảnh của trại. Ngày u tôi mất mặt, tôi đâm vào ngóc ngách nhà cửa lá cơ, cố thu bản thân lại, càng nhỏ càng chất lượng, càng bé bỏng càng chất lượng, cho tới đèn cũng ko nhảy, chỉ lẩm nhẩm gọi u ơi, u ơi…

Tôi vứt dung dịch tiếp tục nhiều năm rồi, tuy nhiên hôm cơ tôi lên đường van nài người tớ một điếu dung dịch, rồi tôi châm điếu dung dịch lên, cứ thế ngồi lặng nhập ngóc ngách nhà cửa thuốc lá. Tôi không đủ can đảm khóc, chỉ ngửa mặt mày lên, nhằm nước đôi mắt chảy ngược nhập vào cổ. Vì nếu như tôi khóc thì người cán cỗ cơ có khả năng sẽ bị tác động. Về phép tắc, ông ấy ko được báo mang đến tôi biết mái ấm tôi đem tang Lúc chưa xuất hiện thông tin đầu tiên kể từ Ban Giám thị trại, tuy nhiên vì như thế tình người, ông ấy đã thử thế.

Bởi vậy nhưng mà mặc dù lòng tôi vô cùng ham muốn khóc u tuy nhiên ko thể khóc, chỉ nấc nhập ngực. Hút kết thúc điếu dung dịch loại nhất, tôi lại van nài điếu dung dịch loại nhị, cậu tù hãm trẻ em thấy kỳ lạ vượt lên trước chạy nhập căn vặn tôi:

- Có chuyện gì anh, chuyện bà già cả nên không?

Nhưng tôi cứ nhấp lên xuống đầu, vừa phải nhấp lên xuống đầu vừa phải nấc lên: không tồn tại gì, không tồn tại gì…

Đến 19h30 hôm cơ tôi có được tin cậy báo đầu tiên về sự u khuất. Đến khi cơ mới mẻ dám khóc nhưng mà ko nên kềm chế nữa. Tôi xé tờ lịch ngày u mất mặt, tích lại đến tới tận giờ đây.

Ngày rời khỏi tù tôi cũng đem theo đuổi tờ lịch cơ về mái ấm. Trên mặt mày sau tờ lịch, tôi ghi loại chữ: "Con ăn năn lắm u ơi! Mẹ hãy bỏ qua mang đến con cái bất hiếu. Con thương u lắm u ơi…".

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 26

Những tờ lịch ngày u mất mặt và ngày giỗ u ghi lênh láng những loại chữ ăn năn của đứa nam nhi tù tội

Tô Lan Hương: Anh làm những gì nhập những ngày giỗ u Lúc anh ở nhập tù?

Hải Bánh: Tôi chỉ ngồi ghi nhớ u. Lần ở đầu cuối tôi gặp gỡ u, u tôi lên đường nhập thăm hỏi tôi với những chị, tuy nhiên bà lộn rồi, nhị u con cái chỉ ôm nhau, đa số ko trình bày được gì nhiều. Sau năm 2011 thì tôi ko được gặp gỡ u nữa, vì như thế bà không thể nhìn thấy tôi. Mỗi đợt gọi năng lượng điện về mái ấm, bà cứ nói: Hải à, u nhằm phần bún chả mang đến con cái đấy nhé.

Thật rời khỏi, tôi nghĩ về u tôi lộn cũng chất lượng. Vì thà bà ghi nhớ không nhiều thì bà tiếp tục nâng cay đắng, còn nếu như không bà tiếp tục dằn lặt vặt cho tới bị tiêu diệt vì như thế tôi.

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 28

Có năm ngày giỗ u, đem người các bạn tù thương hiệu Hậu biết tiếp tục lẳng lặng lên đường mua sắm ngược cây, nhờ người thịt gà xong để cơ mang đến tôi, nhằm tôi cúng u. Nhưng tôi ko thực hiện cơm trắng mời mọc u ở nhập tù, vì như thế ko khi nào ham muốn u tôi nên nhập vào loại mái ấm tù tôi ở. mỗi một ngày giỗ u, tôi lại xé một tờ lịch, ghi nhập đằng tiếp sau đó câu nói. van nài lỗi của tôi với bà.

Sự dằn lặt vặt, khổ cực nhập 21 năm tù, nó vô nằm trong quyết liệt, chị ko tưởng tượng được đâu!

Nó ko phai lạt lên đường nhưng mà từng ngày 1 tăng trưởng Lúc từng đợt tôi nghĩ về về phụ huynh, về phụ nữ, về mái ấm gia đình, về cô út ít buốt yếu ớt mắc bệnh mái ấm tôi nhưng mà tôi luôn luôn thương nhất mái ấm, về những người dân bạn bè tiếp tục vì như thế tôi nhưng mà bị tiêu diệt nhập vụ án Dung Hà năm cơ. Cái sự trừng trị cơ, với những người dân sinh sống tâm tư như tôi, là sự việc trừng trị quyết liệt, còn khiếp sợ hơn hết tử vong. Nên ở nhập trại nhốt, nhiều tối tôi thức dậy, mới mẻ biết tôi đã khóc cả nhập mơ, cho tới gối ngủ cũng ướt đầm cả rồi.

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 30

Tô Lan Hương: Anh khái niệm kiểu của một "đại ca" giang hồ nước lẫy lừng nhập trại nhốt không? Vì tôi ghi nhớ năm cơ, ở Z30A, ngoài nên trình bày tôi tiếp tục kinh ngạc thế này Lúc những cán cỗ trại nhốt bảo rằng anh là một trong trong mỗi tù hãm tôn tạo kiểu mẫu và sinh hoạt trào lưu tích vô cùng ở đó?

 Hải Bánh: Tôi vẫn vậy, buộc lòng nên vậy. Tôi vẫn nên là kẻ như thế thì mới có thể sinh sống được nhập mái ấm tù. Nếu tôi trầm trồ yếu ớt nhát thì tôi tiếp tục khó khăn tồn bên trên. Tôi nên thực hiện mang đến những tù hãm không giống hiểu rằng tôi là kẻ rất khó trêu chọc, đem vậy mới mẻ sinh sống yên lặng được.

Tôi rất có thể nhường nhịn suất cơm trắng của tôi cho những người không giống, tuy nhiên tôi cũng nên thực hiện mang đến bọn họ hiểu là Hải Bánh ko động nhập ai thì cũng chớ ai động nhập Hải Bánh; Hải Bánh ko lại gần ai thì cũng chớ ai lại gần Hải Bánh. Có đợt tôi trình bày với các bạn tù: "Đến tuổi hạc tao, đáng ra giờ này nên được sát con cái con cháu, được nốc chén trà rồi ung dung tấn công cờ, tuy nhiên tao nên ở phía trên với bọn chúng mi, nên bọn chúng mi chớ đem trêu nhập tao". 

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 32

Nhưng tôi luôn luôn nỗ lực tôn tạo và kiểu mẫu thứ nhất. Vì khi cơ tôi thực lòng tiếp tục gật đầu trại nhốt Z30A là mái ấm, nhưng mà tôi cho rằng môi trường thiên nhiên sinh sống của tôi nên trong sáng, nên trật tự động. Chị test tưởng tượng, ở phường mái ấm chị, chỉ cần phải có 1-2 kẻ cao bồi là tiếp tục rối loàn, thì nhập tù là toàn cầu của tất cả 1.000 thương hiệu cao bồi, nên phức tạp thì ngoài trình bày. Nếu ham muốn trại nhốt trật tự động, thì tôi nên thực hiện gương trước.

Cán cỗ đòi hỏi làm những gì, tôi nên là kẻ thứ nhất thực hiện gương mang đến những tù hãm không giống, tới mức đẩy xe cộ phân tôi cũng thực hiện. Tôi chỉ nghĩ về giản dị, tiếp tục nhập trại nhốt thì tôi gật đầu, chỉ giản đơn là tôn tạo. Tôi chấp hành pháp lý, chấp hành nội quy, vì như thế còn nếu như không chấp hành thì không tồn tại ngày về.

Ở nhập trại nhốt, tôi tổ chức triển khai một đội nhóm lân sư Long. Tôi lựa chọn nhập group múa lân cơ những tù hãm bị kỷ luật tối đa, những ai hạnh kiểm kém cỏi nhất. Vì 1 đầu gấu nhập trại nhốt rất có thể tác động tới mức trăm con người không giống. Chỉ cần thiết cảm hóa 1 cá thể thì rất có thể cảm hóa được 100 người không giống.

Nhưng tôi ko bắt nạt người yếu ớt thế rộng lớn bản thân, nhưng mà tiếp tục lựa chọn chở che bọn họ. Có đợt, tôi van nài bảo hộ với cai quản giáo cho 1 tù hãm vướng lỗi, nhằm cán cỗ chớ lập biên bạn dạng bọn họ. Tôi nói: "Cán cỗ nhưng mà kỷ luật cậu tớ là thịt đời cậu tớ. Vì bị kỷ luật là không tồn tại ngày về, bị kỷ luật thì người tớ tiếp tục buông tay. Nên Lúc tha bổng mang đến bọn họ, thì bọn họ tiếp tục càng đem động lực tôn tạo hơn".

Cũng đem đợt, tôi gặp gỡ một tù hãm nghèo khổ, chỉ vì như thế thiếu thốn 30 triệu chi phí xử lý kết quả, nên đáng ra rất có thể chỉ nên ở tù 8 năm (nếu được tách án) thì tiếp tục nên ở tù 15 năm. Nên tôi hội tụ những tù hãm nhập phân trại lại, đòi hỏi từng người góp phần một không nhiều, số sót lại thiếu thốn từng nào tôi đóng góp, để giúp đỡ người tù cơ sớm được tự tại.

Những chuyện này, chị ghi hình lại thực hiện minh chứng, tôi trình bày sai câu này người tớ tiếp tục mỉm cười tôi câu cơ.

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 33

Tô Lan Hương: Ngày anh phi vào trại nhốt Z30A, anh tiếp tục đạt được tiềm năng "nhất toan sống" rồi. Thế còn tiềm năng "nhất toan về" thì sao?

Hải Bánh:  Tôi là một trong người tù cộng đồng thân mật. Chung thân mật là án tù nhưng mà Lúc rời khỏi tòa, quan toà tuyên "cách ly vô thời hạn với xã hội". Đã đem án cộng đồng thân mật thì đem nghĩa phía đằng trước là u ám và đen tối, tôi chỉ biết sinh sống thời nay hoặc ngày cơ, cứ đợt hồi trườn dần dần về phía đằng trước.

Ở nhập tù, tôi đề ra từng mốc từng mốc nhằm phấn đấu. 5 năm thứ nhất qua chuyện lên đường, tôi thở phào một chiếc, tự động hóa viên bản thân trong tâm địa, vậy là tạo được 5 năm rồi, thôi nỗ lực lưu giữ tiếp 5 năm nữa đó. 5 năm thứ hai qua chuyện lên đường, lại thở phào một chiếc, lại khích lệ bản thân lưu giữ tăng hai năm nữa đó. Vì nếu như băng qua 12 năm tôn tạo ko vi phạm gì, tôi sẽ tiến hành tách án kể từ tù vô thời hạn xuống 30 năm. Nhưng chỉ việc một vi phạm nhỏ thì tôi tiếp tục nhận 1 loại biên bạn dạng và mất mặt lên đường toàn cỗ 12 năm phấn đấu trước cơ.

12 năm tù thứ nhất là trở ngại nhất với tôi, và khi gặp gỡ chị ở Z30A 11 năm trước đó đó là thời xung khắc trở ngại ấy, vì như thế tôi sinh sống ở nhập một môi trường thiên nhiên nhưng mà trình bày nôm mãng cầu là toàn "thằng mất mặt dạy" ở cùng nhau. Càng lúc đến sát kề mốc tách án, tiếp tục càng có tương đối nhiều tù hãm mò mẫm chuyện với tôi. Đó là những người dân vì như thế vi phạm nên ko được tách án năm cơ. Họ tiếp tục thông thường khiêu khích những tù hãm đang được nhập thời kỳ mẫn cảm, nhằm tàn phá toàn cỗ nỗ lực phấn đấu của những người tớ trước cơ. Nên tôi hoặc trình bày những người dân cho tới mốc tách án tương tự giống như những con cái cua lột, là giai đoạn dễ dẫn đến thương tổn nhất.

Tô Lan Hương: Có khi nào ở thời xung khắc đưa ra quyết định cơ, anh rớt vào cảnh gần như là ko kềm chế được bạn dạng thân mật và nên nỗ lực đấu giành với chủ yếu mình?

Hải Bánh: Có chứ! Có những khi ở thời gian đó, tôi bị người tớ thử thách, bị khiêu khích, tôi nên rời khỏi một khu vực, ngửa mặt mày lên trời, nuốt nước miếng, nhằm kềm chế cơn tức giận trong tâm địa. Vì nếu như buông vứt tách án, thì Tức là buông vứt cả mạng bản thân. Còn nếu như tôi tạo được, thì còn rất có thể quay trở lại với con cái con cháu.

 Ngày tía tôi còn sinh sống, tôi hứa với ông "con chắc chắn tiếp tục về". Nên trong thời hạn ở nhập tù, tôi thường xuyên tâm tôn tạo. Tôi ghi chép một chữ NHẪN to tướng treo tức thì ở bức tường chắn chủ yếu nhập loại lán nhỏ của tôi nhập trại nhốt. Dưới chữ NHẪN cơ, tôi ghi một loại chữ nhỏ "để nhưng mà về".

Những khi bị khiêu khích, tôi tiếp tục liên tiếp lẩm nhẩm nhập đầu, đôi lúc mà đến mức nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Phải NHẪN, nhằm nhưng mà về".  Nó như câu thần chú, nhằm tôi kiên trì không còn thời nay qua chuyện năm không giống.

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 35

Có thể coi này đó là những thời xung khắc tôi nên đấu giành với con cái chó điên trong tâm địa bản thân. Con chó điên cứ chui rời khỏi thì tôi ấn nó nhập. Một mặt mày là loại tôi của bạn dạng thân mật, một phía là niềm mơ ước sum họp với mái ấm gia đình. Những khi cơ, tôi lại nghĩ về cho tới u tôi, nghĩ về cho tới con cái tôi, nghĩ về cho tới cô em út ít mắc bệnh nhưng mà tôi chiều chuộng nhất mái ấm luôn luôn khao khát tôi quay trở lại. Mà những đấu giành cơ ko nên một ngày. Nói thiệt với chị, tiếp tục có những lúc tôi vậy dao lên, vậy rìu lên rồi, tuy nhiên rồi lại buông xuống, rồi tôi lại tảo mặt mày nhập tường, nhằm khoác nước đôi mắt chảy rời khỏi.

Tôi không thích thịt người nữa!

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 37
Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 38

Tô Lan Hương: Nỗ lực như vậy, kiên trì như vậy, nhẫn nhịn như vậy, vào trong ngày nhận bên trên tay đưa ra quyết định tách án kể từ tù cộng đồng thân mật xuống án tù 30 năm, anh tiếp tục trải qua chuyện những xúc cảm gì?

Hải Bánh: Khi có được đưa ra quyết định tách kể từ án vô thời hạn xuống án 30 năm, tôi ngồi khóc. Tôi gửi tờ đưa ra quyết định tách án về mái ấm rồi gọi về mang đến em gái út: "Phượng ơi, Phượng thắp mùi hương mang đến tía, Phượng bảo tía anh đã thử được rồi. Anh hứa với tía là anh tiếp tục về, anh nên về, anh đã thử được rồi. Phượng thắp mùi hương mang đến tía rồi vội vàng tờ giấy tờ tách án của anh ấy nhằm bên dưới chén bát nhang tía mang đến anh".

Với tôi này đó là vệt mốc đỉnh điểm nhất, vì như thế ko nên người nào cũng dễ dàng và đơn giản tạo được 12 năm đâu, nhất là một trong người như tôi. Nhưng vào cụ thể từng đợt tách án trong tương lai, tôi đều tích lại những tờ đưa ra quyết định tách án, vừa phải thực hiện động lực, tuy nhiên cũng vừa phải thực hiện kỷ niệm.

21 năm ở tù nhiều năm lắm. Có hôm tôi ở trong tuy vậy Fe, trông thấy một con cái bướm cất cánh nhập vào chống nhốt. Con bướm cứ loay hoay nhưng mà không tồn tại cơ hội này tìm kiếm ra hành lang cửa số. Tôi ở coi con cái bướm cơ, nhập mồm cứ lẩm bẩm: cất cánh lên bên trên, sang trọng ngược một chút ít, nhích lên dần tí nữa...

Tôi chỉ mong sao con cái bướm được tự tại. Rồi Lúc nó cất cánh lên đường rồi, tôi lại buột miệng: "Bướm ơi, tao chỉ ham muốn được là mi nhằm cất cánh thoát khỏi đây…".

Hải Bánh: Tôi lên đường là lên đường rộng lớn hai mươi năm, mất mặt u luôn luôn, ko kịp về - 40

 Tô Lan Hương: Tại nhập tù anh tiếp tục khóc thật nhiều lần: khóc Lúc phụ huynh khuất, Lúc phụ nữ cưới, Lúc nên nhẫn nhịn các bạn tù, Lúc có được đưa ra quyết định tách án… Vậy ngày được vậy nhập tay đưa ra quyết định quánh xá, anh tiếp tục trải qua chuyện những xúc cảm gì?

Hải Bánh: Ngày được quánh xá tha bổng tù, tôi vô cùng bất thần, vì như thế tôi cứ nghĩ về người nhiều chi phí án chi phí sự như tôi thì vô cùng khó khăn. Tôi ghi nhớ buổi sáng sớm hôm tách trại, khi đứng ngoài Sảnh nhằm thực hiện giấy tờ thủ tục tha bổng tù, biết bản thân chắc chắn là tiếp tục về, đã và đang khoác sẵn một cỗ thông thường phục bên trên người, nhưng mà lòng tôi vừa phải sung sướng mừng vừa phải hoang mang và sợ hãi. Tôi ko biết bản thân quay trở lại tiếp tục sinh sống rời khỏi sao, liệu sự quay trở lại của tôi đem thực hiện đảo lộn cuộc sống đời thường của mái ấm gia đình tôi hoặc không? Tôi ko biết điều gì đợi đón tôi phía trước? Nhưng cho tới ngày về thì nên về chứ, cũng muốn ở lại cũng ko được, trong những khi tôi tiếp tục phấn đấu 21 năm mang đến khoảng thời gian rất ngắn này.

Để lòng bản thân điềm đạm lại, tôi vẫn ngồi cố vẽ tranh ảnh ở đầu cuối, này đó là tranh ảnh nhị đứa bé bỏng, con cái của một cán cỗ trại. Rồi tiếp sau đó Lúc cán cỗ bảo tôi "Hải ơi, trở về thôi", thì tôi buông cọ, vừa phải khi tranh ảnh kịp hoàn thiện. Một cán cỗ lấy xe cộ máy fake tôi rời khỏi cổng trại. Khi trông thấy những em tôi đứng cơ đợi tôi sẵn, thì nhị chân tôi nhũn rời khỏi, bao bọc lấy những em bản thân và khóc, không đủ can đảm tin cậy tôi đã được về. Rồi tôi móc túi, fake mang đến bà chào bán vé số ở cổng trại 1,8 triệu đồng nhưng mà Nhà nước mang đến tôi ngày tôi rời khỏi tù.

Tôi tiếp tục khép lại cuộc sống tù tội của tôi như thế!

Kỳ II: Những ngày tháng thứ nhất về nhà sau 21 năm tù, đem người ý kiến đề xuất Hải Bánh quay trở về cuộc sống giang hồ nước. Người con trai này trả lời: "Anh không còn thời rồi! Nửa đời trước anh dành riêng cho bạn bè, nửa đời trong tương lai chỉ ham muốn sinh sống vì như thế mái ấm gia đình nhiều hơn".

Nội dung: Tô Lan Hương

Ảnh: Mạnh Quân

Xem thêm: Bánh chuối bao nhiêu calo, lượng calo trong từng loại bánh

Video: Phạm Tiến - Minh Hoàng

Thiết kế: Khương Hiền